Tinh bột là gì? Các công bố khoa học về Tinh bột
Tinh bột là một dạng tinh chất tự nhiên được chiết xuất từ các nguồn cây có chứa tinh bột như lúa mì, khoai tây, sắn, bắp và ngô. Tinh bột được sử dụng rộng rãi...
Tinh bột là một dạng tinh chất tự nhiên được chiết xuất từ các nguồn cây có chứa tinh bột như lúa mì, khoai tây, sắn, bắp và ngô. Tinh bột được sử dụng rộng rãi trong ngành thực phẩm và công nghiệp để làm đặc, làm ngọt, làm nguội hoặc làm mật độ. Nó cũng được sử dụng như một chất thể tháo dỡ trong dược phẩm và trong sản xuất giấy. Tinh bột có một cấu trúc tổ chức gồm các chuỗi phân tử glucose mà liên kết với nhau thông qua các liên kết alpha (1-4) và alpha (1-6).
Tinh bột là một polymer tự nhiên gồm các phân tử glucose liên kết với nhau thông qua các liên kết alpha (1-4) và alpha (1-6). Nó có đặc điểm là không tan trong nước lạnh, tạo thành dung dịch đặc khi kết hợp với nước nóng hoặc dưới tác động nhiệt độ cao.
Cấu trúc của tinh bột gồm hai loại chủ yếu là amylose và amylopectin. Amylose là một chuỗi dài của glucose được liên kết với nhau bởi liên kết alpha (1-4). Nó có một cấu trúc thẳng và sẽ tạo thành các sợi dài khi được định hình. Amylopectin cũng là một chuỗi glucose, nhưng các chuỗi này liên kết với nhau thông qua các liên kết alpha (1-6). Cấu trúc phân tán này tạo ra một mạng lưới phân tử trong tinh bột, giúp nó có khả năng hòa tan và hấp thụ nước tốt hơn so với amylose.
Tinh bột có nhiều ứng dụng trong thực phẩm và công nghiệp. Trong công nghiệp thực phẩm, nó được sử dụng để làm đặc, làm mòn, chất làm ngọt tự nhiên và chất bảo quản. Tinh bột cũng được sử dụng như một thành phần chính trong sản xuất giấy, dệt may, dược phẩm và các sản phẩm dịch vụ công ích khác.
Trên thực tế, tinh bột thường tìm thấy trong các loại thực phẩm như bánh mì, bánh quy, bánh ngọt, bánh xốp, bột mì, mì gạo, mì sợi và các sản phẩm chứa bột như bánh mì nướng, kem, nước xốt và nhiều món ăn khác.
Tinh bột có cấu trúc phân tử phức tạp và được tạo thành bởi các phân đoạn sugar (đường) gắn liền với nhau. Cấu trúc của tinh bột có thể được chia thành hai phần chính: amylose và amylopectin.
- Amylose: Đây là một chuỗi tương đối dài của glucose (đường glucose) liên kết với nhau thông qua liên kết alpha (1-4). Cấu trúc của amylose tương đối thẳng và tạo thành các chuỗi dài và uốn lượn. Amylose chiếm khoảng 20-30% khối lượng tinh bột và có khả năng hấp thụ nước tốt và tạo thành gel khi nấu chín. Điều này làm cho tinh bột có khả năng tạo độ đặc và nhờ đó được sử dụng trong việc làm ngọt, làm kem và làm đặc trong thực phẩm.
- Amylopectin: Đây là một chuỗi dài của glucose, nhưng với sự liên kết không chỉ qua liên kết alpha (1-4) mà còn thông qua liên kết alpha (1-6). Cấu trúc phân tán này tạo ra một mạng lưới phân tử trong tinh bột và làm cho nó có khả năng hòa tan và hấp thụ nước tốt hơn. Amylopectin chiếm khoảng 70-80% khối lượng tinh bột. Vì cấu trúc phân tán của nó, tinh bột có khả năng tạo ra chất béo, đằng hoặc kết hợp với protein và gốc tinh bột. Điều này làm cho tinh bột trở thành thành phần quan trọng trong nhiều loại thực phẩm và sản phẩm công nghiệp.
Khi tinh bột được nấu chín, các chuỗi glucose sẽ giãn ra và hấp thụ nước, tạo thành gel. Quá trình nấu chín tùy thuộc vào nhiệt độ và thời gian nấu. Nhiệt độ cao và thời gian nấu dài sẽ giúp tinh bột hoàn toàn giải phóng glucose và tạo thành một dung dịch đặc chắc. Ngược lại, nấu ở nhiệt độ thấp và thời gian nấu ngắn sẽ tạo thành một dung dịch nhớt. Sự thay đổi nhiệt độ và thời gian nấu có thể ảnh hưởng đến độ đặc, cấu trúc và độ trong suốt của tinh bột.
Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề tinh bột:
Tăng cường mức độ tinh bột không tiêu hóa được ở cuối ruột non và do đó đi vào đại tràng (‘tinh bột kháng’) là một cơ hội lớn để cải thiện hồ sơ dinh dưỡng của thực phẩm.
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- 6
- 10